Ấy, tớ và những phút giây...
Những phút giây là dài hay là ngắn..? Lưu lại mãi nhưng chẳng còn hiện hữu. Mới thoáng chốc mà sao đã quá xa xôi... Những phút giây để tớ yêu thương... để rồi lại tiếc nuối... Trách mình sao đã phí phạm những phút giây có ấy, có tớ... Những phút giây giờ chẳng thể nào có lại. Tớ tự hỏi sao những phút giây không thể được lưu giữ. Nó ngắn ngủi quá, nhanh chóng quá. Nhìn lại... bất giác ngỡ ngàng... bất giác tiếc nuối...
Ah, tớ thích những giây phút ở bên cạnh ấy lắm. thích những lúc nói chuyện với ấy, thích cả những cái lúc ấy làm tớ vừa tức vừa vui... Tớ thích lắm... Không ngọt ngào... không to lớn... không lãng mạn... Chỉ là những phút giây nhỏ bé như bất kì phút giây nào khác nhưng... nó bình yên lắm, rất bình yên. Bình yên và vui vẻ... Những phút giây đi qua rồi có lấy lại được không..?
Ấy, tớ và những kỉ niệm...
Kỉ niệm là quá khứ đúng không..? Là quá khứ tuyệt vời nhất... Tớ yêu những kỉ niệm của tớ về ấy... của tớ và ấy... Mọi người bảo tớ ngốc, ngốc quá vì lưu giữ những chi tiết quá nhỏ nhặt trong chiếc hộp đẹp nhất của kí ức... Chiếc hộp đó có một không hai ấy ạ, chiếc hộp tớ làm riêng cho ấy đấy, chỉ cho ấy thôi. Tớ có ngốc không hả ấy ? Tớ có ngốc không khi giữ lại những nụ cười ngốc nhất , những cái xoa đầu nhẹ ấm, những lời động viên chẳng ai nói với tớ bao giờ, rồi còn những việc chỉ mình ấy làm cho tớ...
Tớ có ngốc không..? Ah tớ ngốc quá... Sao lại hỏi câu đó chứ, ấy sẽ nói tớ ngốc nhất trên đời giống như bao lần trong kỉ niệm của tớ. Nhưng mà giờ tớ cất hết kỉ niệm vào chiếc hộp kia, rồi chôn thật sâu... Tớ có ngốc không..?
Ấy, tớ và những giấc mơ...
giấc mơ của ấy và tớ... ngốc nghếch và mơ ước nhất trên đời ấy nhỉ ... Những ước mơ biết là chẳng bao giờ thành sự thật vậy mà vẫn tin tưởng, vẫn hi vọng, vẫn cố gắng. Bởi vì ước mơ là điều đáng trân trọng nhất... sống có ước mơ là được rồi đúng không..? Giá mà có ấy ở đây để trả lời câu hỏi này cho tớ nhỉ. Ấy chê ước mơ của tớ phi thực tế, giấc mơ của ấy còn phi thực tế hơn, muốn làm một điều mà ai nghe cũng cười ngất, cũng bảo quá điên rồ... Thế ai mới là người phi thực tế hả ấy ngốc..? Nhưng rồi có một ước mơ đã thay đổi...
Thay đổi... cũng tốt thôi mà.
đổi để thực tế hơn, để dễ dàng hơn... và để ước mơ không còn là ước mơ nữa. Sự thay đổi đó chẳng phải xấu xa, ước mơ kia cũng chẳng có gì không tốt, nhưng tại sao..? Tại sao tớ chẳng ủng hộ, tại sao chẳng thể thấy vui..? Có lẽ vì tớ đã mất đi một người giống tớ, một người đồng hành theo đuổi những giấc mơ... Giờ chỉ còn tớ mơ thôi phải không..? Có lẽ tớ cũng thay đổi rồi, không còn giấc mơ xưa nữa... Thay đổi... Nào trách được ai đây... Gửi ước mơ bay đến những vì sao... Ở trên đó mãi nhé, để chứng minh đã từng có những giấc mơ rất đẹp. Còn lại điều gì đây..?
Ấy, tớ và mưa... !
thích mưa... tớ yêu mưa... tớ mong chờ mưa lắm... Vì ấy đấy... vì ấy là cơn gió sau mưa của tớ. Ấy, tớ và mưa... tình cờ cứ thế liên quan. Tớ yêu mưa, tớ thích đi dạo dưới mưa. Còn ấy, ấy là cơn gió tự do bay nhảy, ấy đến sau mỗi cơn mưa. Và tớ gặp ấy... và tớ gặp ấy... Mưa mang ấy đến... lần nào cũng thế... rồi lại mang đi... Đến rồi đi, ngọt và nhẹ như mưa. Nhưng hình như mưa ngày càng nhỏ, cũng ngày càng lạnh... Ấy ngày càng xa lạ, ngày càng không quen... Tớ... tớ thì sao..? Tớ cũng thay đổi, tớ cũng chẳng còn mong chờ mưa như trước, cũng chẳng còn yêu mưa như trước...Bởi mưa cứ đến rồi đi... Sao cơn mưa đi chẳng để lại cầu vồng..?
Ấy, tớ và những hiểu nhầm...
Tớ không hiểu ấy ạ... Tại sao giữa chúng ta lại có hiểu nhầm...? Và vì sao nó cứ ngày càng chồng chất... đầy lên... đầy lên đến vô cùng. Giờ thì không thể vơi cạn được rồi, quá giới hạn, mọi thứ đều vượt quá giới hạn nó có. Giờ chỉ còn hiểu nhầm thôi đúng không..? À không, không còn hiểu nhầm nữa, nó đã thành sự thật... thành sự thật không thể xoá bỏ được trong lòng nhau rồi..................