Toàn dừng lại ở cửa hàng miễn thuế, khi máy bay quá cảnh ở Thái Lan. Anh lựa một lọ nước hoa, lọ nước hoa này sẽ tặng một người con gái anh chưa hề gặp mặt. Người con gái ở cách xa anh hàng ngàn cây số, nghìn trùng xa vời.
Nếu anh nói về nước chuyến này là để tìm người con gái đó, chắc sẽ không có một ai tin nổi. Mà sao tin được có một thứ tình yêu lạ lẫm đến thế. Người ta gặp nhau, gần nhau, có đủ mọi thứ keo gắn kết mà vẫn bứt lìa nhau kia mà? Cuộc sống bây giờ dạy cho con người biết cách kiếm tiền, biết yêu thương, nhưng cũng dạy cho bao nhiêu người sự nghi ngờ về một thứ tình yêu chân chính.
Cô bán hàng trong bộ váy hàng xinh xắn, chào anh bằng một câu tiếng Thái. Anh mỉm cười chào lại. Anh chỉ vào lọ nước hoa có dáng vẻ bên ngoài xinh xinh hình quả táo. Cô nhân viên bán hàng gói lọ nước rồi bỏ vào một túi xách nhựa rất xinh. Anh mỉm cười một mình khi trở lại ghế ngồi đợi, nhìn ra ngoài sân bay qua lớp cửa kính. Ngoài đó, có những chiếc máy bay đang nằm đợi cho những chia ly và hội ngộ.
Anh gặp Ngoạn trên mạng vào một ngày tuyết rơi. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy tuyết. Anh có một suất học bổng đến miền đất lá phong này, với thời tiết vào mùa đông lạnh thấu da.
Ngôi trường anh học ở ngoại ô, buồn, không ồn ào và chẳng nhộn nhịp. Đa phần học sinh ở đây là người bản xứ, họ không lạ lẫm với những mùa tuyết rơi. Anh không biết làm gì, một phần muốn có thêm thu nhập nên xin làm một chân thu dọn, xếp đặt sách ở thư viện trường. Thư viện khá đẹp, được xây dựng theo lối kiến trúc cổ, trước thư viện là một vườn hoa, cỏ xanh cùng những cây phong, mà mãi đến mùa thu của năm sau anh mới cảm nhận được vẻ đẹp của những lá phong vàng.
Một buổi sáng thức dậy chợt thấy tuyết rơi ấy, anh đã lò mò lên mạng và gặp Ngoạn. Có thể giờ đó Ngoạn cũng đang lang thang giống như sự đẩy đưa lạ lùng của cuộc sống, để hai người gặp nhau. Trong đám đông trùng trùng của thế giới ảo ấy, ẩn phía sau những nickname kia là những con người. Họ già, trẻ, trai hay gái không thể nào đoán được. Nhưng nếu làm cho lòng nhẹ đi những buồn phiền đôi khi cứ níu theo những bước chân đi, thì trong thế giới không đối mặt, chưa hề quen biết nhau ấy là nơi để thoáng chốc có thể nói cười. Và khi máy tắt là rơi vào một thế giới khác, thế giới không có những nickname.
Lúc đầu là xã giao: “Làm quen nhé”. Ừ, thì làm quen, có mất mát gì đâu. Ngày mai thích thì tiếp tục trò chuyện, không thì ẩn nick của mình, người ấy sẽ lạc vào trong đám đông. Lúc đầu là thế, rồi như nước nhỏ từng giọt, nhỏ lặng lẽ, nhưng nhỏ mãi cũng làm đất mềm ra và đẫm ướt.
Họ tâm sự với nhau mỗi ngày, từ mùa tuyết rơi đầu tiên khi Toàn bắt đầu cuộc sống của một du học sinh. Buổi chiều tan học, vội vã ăn ngay trong thư viện, rồi bận rộn với thế giới của chữ nghĩa ấy, anh để chiếc máy tính chờ đợi. Anh tả cho Ngoạn nghe về ngôi trường anh đang học, về những con đường trồng đầy cây phong, để đến mùa thu lá phong vàng làm nao lòng người xa xứ. Anh tả những chuyến metro lượt trong đêm, hay tuyết ngập tràn con phố, ngập tràn lòng tha phương.
Ba năm trời anh ở lại Canada trong mùa hè để làm thêm. Anh quen dần những cơn lạnh của quốc gia có hai thứ tiếng vừa Pháp vừa Anh này. Anh thêm thói quen là trò chuyện với Ngoạn mỗi ngày.
Ngoạn sống ở Cà Mau. Chao ơi, chính xác hơn là Ngoạn ở tận Thới Bình. Cà Mau anh còn chưa tới được, thì làm sao anh hình dung ra huyện Thới Bình như thế nào? Anh chỉ biết là vào thời Nguyễn, Nguyễn Ánh đã đem theo một số cung tần mỹ nữ đến Thới Bình, sau đó mọi người đồn rằng hậu duệ của các cung tần mỹ nữ ấy là những cô gái Thới Bình rất đẹp.
Đây là vùng sông nước có kênh đào tên Zero. Và anh cũng chỉ biết tới đó. Trong khi đó đôi khi Ngoạn hỏi anh về những con đường ở Toronro. Ở đó có xe bánh mì không anh nhỉ? Vậy nếu không bán bánh thì ban đêm đói bụng mình mua bánh mì ở đâu để ăn. Ngoạn hỏi anh về nơi anh ở, về những giấc mơ và màu tuyết trắng.
Lại nói về tuyết trắng. Ngày đầu thấy tuyết, anh đã reo lên như vừa tìm được một phát minh gì đó rất vĩ đại. Nhưng rồi qua cảm giác nhìn thấy tuyết, nhìn thấy nắng trộn trong từng hạt tuyết thành một màu nắng lạ, anh phải học làm quen với cái lạnh buốt da khi nhiệt độ xuống dưới độ âm.
Có ai hỏi rằng, qua những dòng chat trên mạng có tình yêu không? Để rồi khi gặp nhau hai bên có thất vọng về nhau không? Nhưng chuyến về lần này của anh là gặp Ngoạn.
Anh chẳng bao giờ có ý tưởng sẽ gặp một hậu duệ của một trong những cung tần mà Chúa Nguyễn Ánh đã để lại nơi mảnh đất Thới Bình. Anh chỉ thấy rằng lòng mình thật sự ấm áp lên, từ ngày quen Ngoạn. Họ không mở webcam để nhìn nhau nói cười, vẫn đơn thuần chỉ là trò chuyện. Họ trò chuyện về những con phố mênh mang của một anh chàng du học sinh, là những chiếc lá sâu ăn cuộn trôi trong buổi chiều gió cuốn. Là câu chuyện Ngoạn kể về những con thuyền nhỏ, mà ở Cà Mau gọi là giỏ lãi hay tắc ráng lao nhanh theo dòng kênh, kể về rừng đước nối tiếp nối rừng ở mũi Cà Mau.
Nhắm mắt lại, chắc chắn anh cũng hình dung ra một thị trấn của miền sông nước mà người dân ở đây chèo thuyền giỏi hơn bất cứ ai. Anh hình dung ra con nước nổi ngập trắng đồng, những con cá linh từ Biển Hồ tận Campuchia trôi dạt về hay những con ba khía bám theo các cây mắm và cả những con cá thòi lòi, cá khoai lang anh sẽ được Ngoạn mời ăn trong chuyến về.
- Anh sẽ gặp em thật à? Cà Mau xa lắc, người ta nói rằng Cà Mau đã xa mà Thới Bình còn xa hơn đó anh.
- Vậy em có tin là anh sẽ về gặp em không? Anh sẽ làm việc thêm vài tháng để còn có tiền mà về cưới em.
- Anh cứ đùa, con gái miền Nam dễ tin lắm nghe anh. Em nói là em tin. Em đợi anh về đó. Thì em tin đi.
Ai lại tin một lời hứa nghìn trùng? Cuộc sống như sóng xô, như là những mùa thay mùa. Tình yêu đôi khi chỉ là những cái click chuột trước màn hình. Là tiếng cười rúc rích chỉ có mỗi mình mình nghe, vậy thôi. Có nhất thiết không những cái nắm tay, những môi hôn hay những hẹn hò? Không ai giải thích được điều đó.
Miền Nam có hai mùa mưa và nắng. Mùa mưa bắt đầu vào tháng 5 và kéo dài cho đến tháng 10. Mưa ở đây không dầm dề, lê thê như mưa Huế, không ào ạt như mưa Hà Nội mà lại từng cơn một.
Anh lên chiếc xe đò với bao người xa lạ, với những tiếng rao bán trái cây, bán bánh mì và bán cả các thuốc cao đơn hoàn tán. Con đường thẳng tít, hai bên đường đôi khi là những cột ăng ten cao lêu nghêu dày đặc, những chiếc cầu cong mình và những con thuyền hững hờ bên bến đậu. Anh tìm đến Cà Mau với tất cả hân hoan.
Anh tin rằng anh và Ngoạn sẽ cùng đi trên một chiếc tắc ráng, Ngoạn sẽ chỉ cho anh cảnh sinh hoạt trên sông, sẽ mời anh ăn món cá nướng theo kiểu “thời khẩn hoang”. Anh và Ngoạn sẽ hỏi nhau: “Ủa, sao mình không thất vọng với nhau ta?
Dòng kênh nhỏ băng qua huyện Thới Bình có một đám cưới. Đám cưới ở miền sông nước thường tạo cho cả một xóm vui theo. Con thuyền đưa dâu lộng lẫy với hoa giăng, với tiếng nhạc rền vang, còn xuôi theo dòng nước là đám lục bình trôi. Lục bình trôi mang theo màu tím buồn rười rượi của đời người.
Toàn đã tìm được tới ngôi nhà ở bến sông của Ngoạn. Anh nhìn lễ rước dâu đang diễn ra. Anh bảo với người lái thuyền dừng lại bến sông cho anh nhìn thật rõ. Cô dâu xinh trong bộ áo cưới màu đỏ hạnh phúc.
Cơn mưa mùa rơi xuống, chậm chậm. Mưa làm cho nước sông tung tăng. Đám cưới đang đi trong mưa.
Chiếc thuyền chở Toàn đi cũng trong mưa. Thuyền dừng ở nhà trai. Anh cũng lên theo.
Anh đến gần cô dâu, anh đưa cho cô dâu chiếc hộp có lọ nước hoa hình quả táo. Trong đó có danh thiếp của anh. Anh nói: “Chúc mừng hạnh phúc”.
Cô dâu cười: “Cám ơn anh”. Trời ơi, nụ cười ấy đẹp làm sao! Thuyền chở anh về lại Cà Mau trong mưa. Mưa mù, mưa buồn.