"Anh có còn nghe lại bài hát xưa
Tình yêu hát qua hai miền mưa nắng
Con sông nào rong chơi qua đôi bờ phẳng lặng
Để gió vu vơ, chuyện tình ấy xa rồi…"
Em từng đọc quá nhiều cảm nhận về bài hát ấy anh ạ, bài hát em vẫn gọi là bài hát của chúng mình: của anh, của em và của những ngày yêu dấu cũ: “Tình yêu tôi hát”. Có điều gì mênh mông và da diết quá, anh nhỉ? Khi những nốt nhạc đầu tiên ngân lên du dương và dịu êm, có chút gì lay lòng em thật khẽ. Đêm mùa đông, đóng chặt cửa để gió mưa dừng lại bên thềm, chỉ còn em và tình yêu của ngày cũ. Kỉ niệm tràn ngập không gian, tràn ngập thời gian, lắng đọng nơi đây là màu huyền ảo của đêm trước, anh cho em nghe bài hát ấy qua điện thoại. Tình yêu có còn được hát bằng tim anh và tim em lần nào nữa không, anh nhỉ?
“Có cơn mưa nào qua đây, sao trời trong xanh là thế…giá như e còn bên tôi, giá như tôi đừng lăng lẽ...” Trước mỗi cơn mưa bầu trời hay xanh lạ lùng và trong vắt, trước mỗi biến động cuộc đời, anh có bao giờ ước sẽ tìm lại được em? Em vẫn hay hỏi mình như thế, tưởng tượng anh là chàng trai trong bài hát, giữa những bon chen của cuộc đời thường nhật, nhớ về cô gái đến từ hôm qua và ước mình đừng lặng lẽ để cô gái ấy còn mãi bên mình…Còn em, cô công chúa ngủ quên giữa lâu đài thành quách bỏ hoang, giữa chiều hôm đầy nắng và gió, em có mơ về anh nữa không? Em ngày xưa ngây ngô, khờ khạo. Những giận hờn của buổi đầu gặp gỡ tuổi 19 trong trắng và hồn nhiên như những đóa loa kèn tháng tư và có bao giờ anh nhận ra em cũng mong manh như bông hoa nắng ấy. Thề nguyền ngày nào trao đi, yêu thương ngập tràn môi mắt cả giấc ngủ cũng căng đầy hạnh phúc…
“Anh có nghe tình yêu em hát…” bài hát cho riêng anh và em, bao người nghe, bao người cảm nhận, có bao giờ giống nhau. Niềm kiêu hãnh của tuổi 19 vô tình em đánh rơi, xa vắng là bờ môi cong hờn dỗi, ánh mắt long lanh nước ngày nào của em! Bàn tay em bé, nỗi đau thì nhiều! Nơi xa đó, anh không cảm nhận được đâu vì hai bàn tay em đong đầy nước mắt, đong đầy niềm đau. Để ở phía xa xôi, nơi miền nắng, anh không bao giờ thấy lạnh, thấy mặn đầu môi. Em mong anh biết rằng em vẫn chờ mong vì với em chẳng bao giờ em tin anh sẽ xa em…
“Anh nhớ em buồn vui nơi đó…” Em lại tưởng tượng rồi anh ạ, làm sao anh còn nhớ đến em nữa chứ? Làm sao anh biết em đang buồn hay vui, đang cười hay nước mắt chảy vào trong. Anh ạ, đêm nay gió mùa về, Hà Nội lạnh như bao mùa qua em không có anh ở bên. Thời gian qua, ước mơ chưa xa mà cũng không gần của thời thiếu nữ chạy trôi nhanh quá. Chớp mắt, em thấy mình hết vô tư. Em bỗng nhớ em, nhớ anh của mùa trước, nhớ những ước mơ mình vẫn hay dựng lên cho tương lai, nhớ nhiều thứ quá anh à! Phải chăng, vì gió vô tình, tuổi trẻ của em qua đi nhanh cùng ước mơ thiếu nữ, ước mơ chung và riêng để bây giờ còn mình em trên con phố năm nào với kí ức còn mới nguyên. Em lạnh lắm…
Hai chúng ta vẫn đi trên một con đường nhưng đi về hai đầu vô cực. Xuân thiết tha qua đi, tay nhỏ của em có níu xuân ở lại mãi được không anh? Một năm bắt đầu bằng mùa xuân, cuộc đời bắt đầu bằng tuổi xuân. Em đang giữa mùa xuân, mà sao lòng băng giá, phải vì tay lạnh vắng một bàn tay ấm, phải vì tre không còn xanh trên con đường năm ấy! Chia tay mỗi người quay lưng bước để lại thảm lá vàng rơi, để lại giấc mơ anh đường anh, em đường em, lá rơi đầy cho em nhớ anh khắc khoải...
Anh ạ!
Có phải bài hát tắt lời, khi phím dương cầm lạnh? Có phải hết yêu, sẽ quên hết về nhau? Em biết đời là vô thường nhưng không ngăn được mình phiền não? Tình yêu anh hát cho em, vào một ngày nắng xôn xao trên hàng cây rợp bóng ven đường, là miền quê xa vắng, xa cả bụi bặm ồn ào, có anh, có em, có nắng vu vơ, có những ngày Hà Nội như tranh, như mộng. Quá khứ em dựng lên bằng bài hát xa xưa ấy, hiện tại em nắm giữ bằng kí ức mong manh. Nước mắt mặn nóng hổi, nước mắt rơi từ trái tim em. Bài hát ấy anh quên và dương cầm cũng chết từ lâu như em chết trong anh bao mùa mưa nắng qua! Quá khứ lạnh và đóng băng rồi!
Nhạc du dương quá nước mắt em không hiểu sao cứ chảy mãi. Anh nghĩ em mạnh mẽ đâu yếu đuối như con mèo nhỏ thế này. Chỉ hôm qua thôi, em nghĩ mình vô cảm với mọi cảm xúc đời thường nhưng hôm nay em không ngăn được tim em đừng thổn thức. Cảm giác thu chặt mọi thứ thật đau nhưng khủng khiếp hơn là xổ tung tất cả. Nó nén chặt và vỡ òa, anh có hiểu em không? Một thứ quý giá vuột mất, muốn khóc, muốn gào thét hay đập vỡ gì đó nhưng em lặng im. Như thế có được gọi là dũng cảm không anh? Giữa lúc ấy, tình yêu cũ lại hát ngân nga, lại đưa em về bến bờ với giấc ngủ vội chiều hôm….Anh nhớ không một mùa hoa nữa lại đi qua, mùa loa kèn trắng của em anh ạ. Và bao mùa trăng tròn lại khuyết, treo lơ lửng như ngày nào mình lang thang trên Mỹ Đình lộng gió. Dòng sông nào đi qua mà đôi bờ không hoang tàn bão lũ. Anh đi qua cuộc đời em để tuổi 19 của em có những ngày nước mắt…Cơn mưa nhỏ qua đi, kí ức xóa nhạt nhòa, em không còn là duy nhất, cũng không còn là mãi mãi. Vạn vật luân hồi và thiên biến! Em không trách anh, không trách người chỉ trách mình. Không giữ được anh là nỗi ân hận cho cả cuộc đời em. Điệp khúc lặp lại như xoáy sâu trong em nỗi đau mất mát. Chạy xe ra đường, giữa cái lạnh buốt da, vậy mà em có cảm giác, lạnh trong em xuyên từ tim, đóng băng mọi cảm xúc…Những con đường mình đi qua em không nhớ hết, gương mặt anh bao lâu rồi em không được thấy, em chỉ sống bằng kỉ niệm và kí ức về anh. Sắp đến lúc, anh không tồn tại trong em nữa. Em nhắc mình dũng cảm để xóa được hết bộ nhớ của máy tính về anh nhưng phải làm thế nào mới xóa được hết kỉ niệm về anh trong tim em, anh nhỉ?
Đến bao giờ khu vườn kia sẽ trắng hoa, chôn vùi nơi đó là bóng em im lặng! Hạnh phúc trong mơ khi em lại có anh như ngày xưa cát trắng. Cuộc đời nhỏ nhưng nỗi nhớ thiết tha, rộng lớn. Đường đời lớn, sao tình yêu quá ngắn! Bao ngày qua dõi theo những bước đi của anh, những sóng gió của anh có thể em chẳng bao giờ biết hết, nhưng nhìn thấy anh mỗi ngày trên Y!M mỉm cười với em là em an tâm anh ạ!
Có thể ngày mai, hay ngày kia, em sẽ thoải mái hơn hôm nay nhưng đừng trách em nếu em tự xóa dấu chân em trong anh vì em muốn ai đó không phải hờn ghen vì điều gì đã chết, vì em muốn, anh trọn vẹn với người sau…
Quá khứ không còn, xin hẹn nhau kiếp sau anh nhé. Hãy hạnh phúc và chăm chỉ với những gì anh đang có, hãy sống, hãy yêu thay phần của em nữa, được không anh?
Riêng em, chọn cho mình một ngọn đồi cát trắng, nắng rất hiền, đại dương rất xanh, biển ru bờ sóng rì rào như câu chuyện mẹ kể cho em ngày xưa có hoàng tử và công chúa… Nơi đó, em sẽ mặc váy trắng tinh khôi, ca hát tự do giữa khung trời xanh ấy, những dấu chân thơ bé của em ngày nào in đầy bờ cát mịn. Là em, là nắng, là trắng trong loa kèn…Nơi ấy, em sẽ ngủ thật bình yên anh ạ! Hẹn gặp anh nơi Thiên Đường.